Giải trí

Nhận định, soi kèo Lens vs Angers, 23h15 ngày 26/1: Phong độ trái ngược

字号+ 作者:NEWS 来源:Nhận định 2025-02-01 20:48:56 我要评论(0)

Chiểu Sương - 26/01/2025 02:02 Pháp am lich hom nayam lich hom nay、、

ậnđịnhsoikèoLensvsAngershngàyPhongđộtráingượam lich hom nay   Chiểu Sương - 26/01/2025 02:02  Pháp

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

网友点评
精彩导读

Có người lên tiếng nói: "Anh không biết đó thôi, trên cầu vừa xảy ra một vụ tai nạn ô tô. Liên tiếp bảy vụ va chạm ô tô liên tiếp khiến nhiều người chết".

Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.

Trong phút chốc, niềm khao khát bàn tán cháy bỏng trong lòng mọi người đã vượt qua cái nóng của thời tiết, có nhiều người bắt đầu lên tiếng hỏi thăm về vụ tai nạn xe hơi.

Mặc dù những người này đang nói chuyện bên cạnh Yến Hoa, nhưng anh không hề để ý đến họ mà chỉ nhìn những hàng cây đang khô héo bên ngoài cửa sổ, nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trên cửa kính xe buýt.

Mái tóc đã bị cắt ngắn bởi cái nóng nên có cảm giác gai ngứa khi chạm vào. Kiểu tóc đơn giản khiến đường nét khuôn mặt của anh trở nên sắc bén và có chiều sâu hơn.

Đôi lông mày sắc sảo và khí chất trẻ trung của anh giống như một con dao không vỏ khiến người ta phải e dè.

Sau khi nhận được cuộc gọi từ tiệm sửa xe, anh vội vã quay về ngay lập tức, cả một quãng đường dài phơi nắng, chiếc áo sơ mi ngắn tay đã trở nên sẫm màu như vừa được giặt xong, thấm đầy mồ hôi.

Đặc biệt là vô vàn những thứ mùi khó chịu trên người xộc vào mũi.

Mùi mồ hôi trên xe, mùi dầu máy trong tiệm sửa chữa, hỗn hợp của tất cả những mùi này khiến bất cứ ai cũng không thể chịu nổi. Nhưng đối với Yến Hoa, tất cả những thứ này dường như đều không hề tồn tại, điều duy nhất hiện ra trong đầu anh đó là cuộc điện thoại thông báo về cái chết của Chu Lệ Vi.

Yến Hoa lấy họ của mẹ mình, người đã chết bởi vì sinh non.

Chu Lệ Vi là cha ruột của anh, lần cuối cùng anh nhìn thấy người đàn ông này đã là một năm trước.

Sau một cuộc cãi vã lớn, Yến Hoa đã bỏ nhà đi và chưa từng trở về.

Không biết đã qua bao lâu, anh nghe thấy một giọng nói rõ ràng lọt vào tai mình.

"Đã đến ga Bệnh viện Nhân dân thành phố. Quý khách vui lòng xuống xe theo trật tự."

Đã đến nhà ga.

Anh bị đám đông chen lấn, dù đã đứng vững trong chiếc xe buýt không ngừng lắc lư nhưng anh vẫn cảm thấy không chân thực, đầu óc anh choáng váng, mỗi bước chân đều như giẫm phải bông.

"Tiểu Hoa, ở đây!"

Đôi mắt tinh tường của giám đốc Lưu đã ngay lập tức nhìn thấy Yến Hoa, vừa hét lớn trong đám người vừa chen vào đến gần anh.

Yến Hoa cụp mắt xuống, im lặng nhìn người phụ nữ đang đi về phía mình.

Giám đốc Lưu có dáng người tròn trịa, uốn kiểu tóc đang thịnh hành nhất hiện nay, là xoăn len hay xoăn lông gà? Yến Hoa không nhớ rõ, anh chỉ biết rằng hầu hết những người phụ nữ hay lái những chiếc xe đắt tiền thường để kiểu tóc như vậy.

"Nhanh lên, muộn quá bọn họ sẽ không cho gặp nữa." Giám đốc Lưu nắm lấy cánh tay Yến Hoa lao thẳng vào trong bệnh viện, anh không biết mình đã leo bao nhiêu tầng, rẽ bao nhiêu vòng. Yến Hoa giống như một con rối bị giật dây, để Giám đốc Lưu kéo anh trong cơn thịnh nộ.

Khoảnh khắc bước vào bệnh viện, một luồng khí lạnh đột nhiên tràn vào trong lòng anh, khiến tay anh không ngừng run lên vì lạnh.

"Đợi đã, bác sĩ, đợi đã!" Cuối cùng ở một góc nào đó, giám đốc Lưu đột nhiên hét lên với vài y tá đang đẩy giường bệnh.

"Để đứa nhỏ này nhìn một chút, đi nhanh đi!" Giám đốc Lưu dùng sức đẩy Yến Hoa về phía trước, anh bị đẩy suýt thì đứng không vững, Chu Lệ Vi đang quấn vải trắng vừa vặn lướt ngang qua. Vì vậy một nửa cơ thể anh đổ gục xuống giường bệnh, mùi thuốc khử trùng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi anh.

Nhìn từ góc độ vô tình, dáng vẻ choáng váng vừa rồi của Yến Hoa giống như một đứa con trai đang kìm nén đau buồn, không nhịn được mà đổ gục trước thi thể của người cha vừa mới mất.

Yến Hoa nhìn tấm vải trắng đang che phủ thi thể đang cách mình rất gần, anh vô thức đưa tay ra, muốn nhìn thấy vẻ mặt đã căm hận mình suốt mười sáu năm trời. Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào tấm vải trắng, anh vội vàng rút tay lại.

Anh không quen ở gần Chu Lệ Vi như thế này.

Mãi cho đến khi chứng kiến ​​cơ thể ngày càng bị đẩy ra xa, anh mới nhận ra rằng cả đời mình sẽ không bao giờ còn cơ hội đến gần Chu Lệ Vi như vậy nữa. Tất nhiên, điều này sẽ làm thỏa mãn mong muốn của người đàn ông này.

Yến Hoa, tốt nhất mày nên đi càng xa càng tốt, đừng khiến tao ghê tởm.

Đây là những lời cuối cùng mà Chu Lệ Vi đã nói với anh. Không ngờ lời tiên tri đã trở thành hiện thực, trên thế giới này không có khoảng cách nào xa hơn giữa sự sống và cái chết.

Chu Lệ Vi không thích Yến Hoa, thậm chí còn vô cùng chán ghét anh.

Mối quan hệ giữa cha con họ không hòa thuận, đây là bí mật được nhiều người biết đến trong gia đình xưởng cơ khí.

Trong mối quan hệ huyết thống, tình yêu là sự tương hỗ và hận thù cũng vậy.

Tương tự, Yến Hoa cũng rất chán ghét Chu Lệ Vi. Chuyện cha con họ cãi nhau là chuyện thường.

Trò hề này cuối cùng đã kết thúc vào ngày Yến Hoa bỏ nhà đi một năm trước.
" alt="Truyện Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi" width="90" height="59"/>

Truyện Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi


Cháu trai Vương phu nhân hiện đang học ở Quốc Tử Giám, nghe nói muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, hơn nữa thập phần cố gắng, chỉ cần học xong, liền không lo không có người nâng đỡ, tương lai tiền đồ xán lạn.

Nhưng là chính là người như vậy, Liễu gia trên dưới vẫn cảm thấy không xứng với đích trưởng nữ nhà bọn họ.

Liễu gia mấy đời đều là đại thần trung lương, từng dạy học cho ba triều hoàng đế, thái phó Liễu Triều Viễn của thái tử hiện tại, cũng chính là ân sư của hoàng đế đương triều. Mà Liễu Ngân Tuyết lại chính là tâm can bảo bối của Liễu đại lão gia. Ông cảm thấy nam tử khắp thiên hạ này đều không xứng đôi với tôn nữ bảo bối của mình, nên Liễu Ngân Tuyết năm nay đã mười bảy nhưng vẫn chưa định hôn sự.

Có công danh, Liễu gia ghét bỏ đối phương không có tước vị, có tước vị, Liễu gia lại ghét bỏ đối phương trong phủ rắc rối khó quản lý, trong nhà chỉ có con một đơn giản, Liễu gia lại ghét bỏ gia đình không đủ thịnh vượng.

Nói ngắn lại, vô luận là tốt hay không, Liễu gia đều có thể tìm xương trong trứng gà, coi đối phương thành người đầy tật xấu.

Nha hoàn Lạc Nhạn mặt ủ mày ê: "Lời ngươi nói không sai, nhưng tiểu thư nhà chúng ta cũng đã mười bảy rồi, còn không thành thân, liền thành gái lỡ thì, sau này khó chọn người tốt nha."

"Gấp cái gì? Bằng tài học phẩm mạo của tiểu thư nhà chúng ta, chính là bảy tám chục tuổi cũng không lo gả không được." Trầm Ngư đối với Liễu Ngân Tuyết luôn có một loại sùng bái, thái độ luôn thập phần thành kính như với Bồ Tát. Nàng mang bình hoa sứ trắng đặt vào khuê phòng Liễu Ngân Tuyết, vừa bước chân ra cửa, bên ngoài đã có nha hoàn vội vàng chạy tới Dẫn Yên Các truyền tin.

Trầm Ngư dừng bước chân, nghe nha hoàn kia thở hồng hộc mà nói: "Thánh chỉ, thánh chỉ tới rồi, thỉnh đại tiểu thư ra tiếp chỉ."

Trầm Ngư Lạc Nhạn đồng thời nhíu mày, hai người không hẹn mà cùng nhìn về hướng cửa phòng chính.

Liễu Ngân Tuyết khoác áo choàng đỏ, búi tóc phi tiên, trên đầu cài trâm bạch ngọc, vành tai đeo khuyên màu hồng thạch lựu, trong cảnh tuyết bay tán loạn, gương mặt nàng trắng đến nỗi như có thể phản quang, diễm lệ bức người.

Trầm Ngư Lạc Nhạn đứng lên chỉnh trang lại y phục rồi cùng cất tiếng: "Tiểu thư."

Liễu Ngân Tuyết gật đầu nhẹ: "Đi thôi, cùng ta đi tiếp chỉ."

Người tới tuyên chỉ là Cao công công hầu hạ bên người Thánh thượng. Chờ người Liễu phủ có mặt đông đủ, Cao công công bắt đầu tuyên chỉ:

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Đích tôn nữ của thái phó Liễu Triều Viễn, Liễu Ngân Tuyết làm người khéo léo hào phóng, ôn lương đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng, Thái hậu cùng trẫm trong cung nghe được đều rất hài lòng. Nay Thế tử Kỳ vương Lâu Duẫn cũng đã thành niên, tới thời điểm thành thân... Quyết định ngày hai tháng hai, năm Chính Hòa thứ hai mươi tám tổ chức lễ thành thân cho cả hai. Bố cáo trung ngoại, hàm sử tri văn. Khâm thử."
" alt="Truyện Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật" width="90" height="59"/>

Truyện Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật


"Nếu có kiếp sau, ta nguyện hóa thành cây cầu đá, chịu 500 năm gió thổi, 500 năm nắng thiêu, 500 năm mưa gió chỉ nguyện đổi lại huynh có thể từ trên cầu đi qua."

Diệp Khanh Oản dứt lời, xoay người từ trên tường thành nhảy xuống.

Sau đó nàng liền mở mắt, khóe miệng lập tức giương lên một mặt đầy hưng phấn cười.

Ông trời ơi, ta cuối cùng cũng xuyên về rồi.

Đang lúc nàng đang suy nghĩ xem làm thế nào đem từ cổ ngẫu trong tiểu thuyết mang về văn vật hiện đại thì nàng bỗng nhiên phát hiện điểm không thích hợp.

Giường này...

Nhà này...

Không có một hơi thở của thời hiện đại...

"Hệ thống, vì sao ta vẫn còn ở nơi này? Không phải ngươi nói ta chỉ cần dựa theo cốt chuyện diễn xong một màn là có thể trở về hiện thực sao?"

"Ký chủ, bởi vì ngươi diễn tình ý quá chân thành khiến nam chủ cảm động dẫn đến kết cục của tiểu thuyết bị thay đổi, không thể trở về."

Ta...

Tại sao không nói trước???

Diệp Khanh Oản liền hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hệ thống.

Còn không phải là khóc lóc thảm thiết, la lối om sòm, lăn lội một vòng sao?

Chỉ có như vậy mà liền cảm động? Hắn không phải tàn nhẫn độc ác, máu lạnh vô tình sao?

Quả nhiên sản phẩm trong cuốn tiểu thuyết này đầu óc đều bị hỏng.

Nàng nên sớm dự đoán được điều này khi đọc qua tên tiểu thuyết, liền biết từ tác giả cho đến toàn bộ nhân vật đều không phải bộ dạng quá thông minh.

Đại loại hướng đi của nữ chính là cô bé lọ lem thiện lương, một lần ngẫu nhiên gặp Cửu vương gia phúc hắc, trong lúc hắn đang không có quyền thế. Cửu vương gia tà mị bị sự đơn thuần của nàng đả động, vì nàng mà đắc tội với cả Tể tướng đang quyền khuynh thiên hạ, cùng nữ phụ giải trừ hôn ước, từ đó dẫn ra liên tiếp các sự tình.

Mà Diệp Khanh Oản chính là cái nữ phụ độc ác bị từ hôn kia.

Dù sao chính là các nam chính đều yêu nàng, tranh nhau muốn cưới nàng, và các nữ phụ đều hận nàng ba lần bốn lượt muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Cuối cùng nữ chính dùng tấm lòng bao dung của mình cảm hóa hết thảy, giúp nam chính lên ngôi vị hoàng đế, còn các nam phụ thì chúc phúc cho nàng.



Đúng là bạch liên hoa, vô số chiêu không chiêu nào không hảo.

"Hệ thống, lương tâm của ngươi bị chó tha rồi sao?"



"Chỉ vì phối hợp với ngươi, ta trong khoảng thời gian này vắt óc tìm hết mưu kế để câu dẫn tên Cửu vương gia đó, chỉ hận không thể biến mình thành cao da chó dán lên người hắn."



"Ta hao hết tâm tư, dốc hết sức lực, ta thân là một nữ tử mà tôn nghiêm và thể diện đều phải vứt bỏ, bao nhiêu khó khăn như vậy ngươi còn tính ta chưa hoàn thành nhiệm vụ."



"Đêm khuya mộng hồi, lương tâm ngươi không cảm thấy gì sao?"

"Ô ô ô... Ta không muốn sống nữa"

Hệ thống:...

"Ký chủ, ngươi đừng như vậy nữa, hay là như vậy, ta cho ngươi một cái bàn tay vàng, ngươi thử lại một lần?"

Bàn tay vàng?

" alt="Truyện Xuyên Thành Ác Nữ Bị Nghe Trộm Tiếng Lòng" width="90" height="59"/>

Truyện Xuyên Thành Ác Nữ Bị Nghe Trộm Tiếng Lòng